Điều quan trọng nhất trong cuộc đời bạn là gì?
Một thầy giáo đang dạy môn kế hoạch quản trị cho một lớp sinh viên thương mại. Để nhấn mạnh một điểm quan trọng trong công tác quản trị, ông lấy ra một bình 5 lít miệng trộng đạt lên bàn rồi chậm rãi lấy tưng viên đá nhỏ đặt vào bình. Khi bình đậy ông hỏi các sinh viên:
- Cái bình đã đầy chưa?
Cả lớp đồng thanh đáp: Rồi!
- Ông hỏi lại: Thật chứ?
Rồi ông lại cúi xuống bàn lấy ra một thùng đầy những hạt sỏi và bỏ từng hạt sỏi nhỏ vào bình. Ông lắc nhẹ bình và hỏi cả lớp: - Bình đã đầy rồi chứ?
Lần này hầu hết các sinh viên chỉ đáp:
- Có lẽ không
Tốt – ông mỉm cười và lấy tiếp dưới bàn ra một thùng cát và đổ cát vào bình rồi lại hỏi: Bình đã đầy chưa?
- Chưa. Cả lớp lại đáp. Lập tức ông giơ tay lên khen: rất tốt
Ông lại tiếp tục lấy nước đổ vào bình cho đến khi nước ngâp tràn qua miệng bình. Lúc này ông mí hỏi: Sự minh họa này nói lên điều gì?
Một sinh viên nhanh nhẹn đáp: Khó khăn sẽ không thành vấn đề gì nếu bạn thật sự cố gắng và cố gắng hơn nữa.
- Sai rồi. Thầy giáo chầm chậm giải thích
Đó không phải lài điều tôi muốn nói, cái chân cái giá trị ở đây đã dạy chúng ta rằng nếu bạn không đặt những nền tảng lớn lao ở những ngày đầu tiên, sau này bạn sẽ không bao giờ có được chúng.
- Thế điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời bạn?
Cả lớp nhao nhao: con cái, vợ chồng, bạn đời, tình bạn, giáo dục, sức khỏe…
- Một lý tưởng - Người thầy đáp
Hãy nhớ rằng phải đặt nền tảng vững chắc trước đã, nếu không mãi mãi bạn sẽ không thể có được điều gì. Nếu bạn phải đổ mồ hôi cho những điều quá nhỏ bé, những điều làm tâm hồn bạn nặng thêm, sau đó cứ mãi ôm lấy và sống với những điều ấy thì bán sẽ không bao giờ có được thời gian để làm những điều khác tốt hơn, hay hơn cho cuộc đời mình.
Vết thương
Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi móng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của minh và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào. Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng “Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại hững vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình khi cho con. Hãy nhớ lấy lời cha…”
Chuyện cây táo
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơiquanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.
- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng. Nớ vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa. Một hôm, cậu bé – giờ đã là một chàng trai – cây táo vui lắm :
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đáng cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì dược cháu không ?
- T xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ đã là người có tuổi – quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không ?
- Hãy dùng thân của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.
Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.
- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.
- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
- Cháu đã quá già rồi.
- Nhưng ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta – cây táo nói trong nước mắt.
- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm qua.
- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt. Đây là câu chuyên của tất cả chúng ta. Cây tó là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta chích chơi với cha mẹ chúng ta. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc. |